Something sacred is shifting within me.
For so long, my life has been full — of responsibility, of people needing me, of things to hold together. As a mother, a practitioner, a daughter — and someone who has been re-evaluating what it means to feel supported — I’ve been moving from one role to the next with barely a pause in between. Even when I was tired, I kept going. Even when I was hurting, I kept showing up. There was never room to simply be. Until now.
Recovering from brain surgery has brought with it more than physical healing. It has been an invitation to go inward — to listen to the parts of me I’ve long ignored, to sit in stillness without guilt, and to meet myself again… maybe for the first time in years.
One night, I had a dream that left me wrapped in warmth and safety. I won’t share the details, but the feeling lingered — like a gentle embrace from the universe. It reminded me that healing doesn’t only come through medicine or scalpels — sometimes it comes through symbols, silence, and the unexpected moments that open our hearts.
The next morning, my mum quietly suggested I go and sit in her Buddha room — a space she uses for prayer and stillness. I accepted her invitation, not knowing that this small act would become a turning point. As I sat in that sacred space, surrounded by incense, soft light, and ancestral energy, I felt a deep calm settle into my bones. I closed my eyes and let my breath guide me inward.
What I found there was not emptiness — but me.
Not the version of me who’s always doing, fixing, holding everything together. But the me beneath it all — the one who’s allowed to rest, to receive, to exist without proving her worth.
And in that moment, I felt nothing but gratitude. Gratitude for life. Gratitude for the stillness. Gratitude for the quiet love that surrounds me — sometimes in the form of a dream, sometimes in the form of my mother’s gentle voice, and sometimes in the silent unfolding of my own spirit.
This is a new beginning. I’m not rushing into it — I’m allowing it to emerge, moment by moment. I’m learning to listen to what my body needs, to honour my emotions, and to stop apologising for slowing down. I am no longer measuring my value by how productive I am or how much I give.
Instead, I am choosing softness.
I am choosing rest.
I am choosing a life that nourishes me back.
For the first time in a long time, I’m not striving to be more. I am simply allowing myself to be — and in that, I’ve discovered a quiet kind of joy. A gentle kind of strength. A love that starts from within.
I don’t know exactly where this new path will lead, but I know it will be rooted in gratitude, presence, and peace.
Because in the quiet… I found me.
Trong Sự Tĩnh Lặng, Mình Tìm Thấy Chính Mình
Một điều gì đó thật thiêng liêng đang thay đổi bên trong mình.
Suốt một thời gian dài, cuộc sống của mình luôn đầy ắp — trách nhiệm, những người cần đến mình, những điều cần phải giữ vững. Là một người mẹ, một người chữa lành, một người con — và là người đang nhìn lại ý nghĩa thật sự của sự nâng đỡ — mình đã đi từ vai trò này sang vai trò khác gần như không có lấy một khoảng dừng. Dù mệt, mình vẫn tiếp tục. Dù tổn thương, mình vẫn cố gắng. Chưa bao giờ có không gian cho mình chỉ đơn giản là được tồn tại. Cho đến bây giờ.
Quá trình hồi phục sau ca phẫu thuật não không chỉ là sự chữa lành về thể chất. Nó còn là lời mời gọi mình quay về bên trong — để lắng nghe những phần con người mình đã bỏ quên từ lâu, để được ngồi trong tĩnh lặng mà không thấy tội lỗi, và để gặp lại chính mình… có lẽ là lần đầu tiên sau rất nhiều năm.
Một đêm nọ, mình mơ một giấc mơ tràn đầy cảm giác ấm áp và an toàn. Mình không kể chi tiết, nhưng cảm giác ấy vẫn ở lại — như một cái ôm nhẹ từ vũ trụ. Nó nhắc nhở rằng sự chữa lành không chỉ đến từ y học hay dao mổ — mà còn từ biểu tượng, sự im lặng, và những khoảnh khắc bất ngờ chạm tới trái tim.
Sáng hôm sau, mẹ nhẹ nhàng gợi ý mình vào ngồi trong phòng Phật — nơi mẹ thường cầu nguyện và tìm đến sự tĩnh tại. Mình lắng nghe lời mẹ, không ngờ rằng hành động nhỏ ấy lại là một bước ngoặt. Khi ngồi trong không gian linh thiêng ấy, bao quanh là hương trầm, ánh sáng dịu nhẹ và năng lượng tổ tiên, mình cảm nhận được sự bình yên lan tỏa trong từng tế bào. Mình nhắm mắt lại và để hơi thở dẫn mình về bên trong.
Và điều mình tìm thấy không phải là sự trống rỗng — mà là chính mình.
Không phải phiên bản luôn làm, luôn gồng gánh, luôn cố giữ mọi thứ. Mà là con người phía sau tất cả — người được phép nghỉ ngơi, được phép đón nhận, và được phép tồn tại mà không cần phải chứng minh gì cả.
Trong khoảnh khắc ấy, chỉ có sự biết ơn. Biết ơn vì còn sống. Biết ơn vì sự tĩnh lặng. Biết ơn vì tình yêu lặng thầm vẫn luôn ở quanh mình — đôi khi là trong một giấc mơ, đôi khi là lời nhắc dịu dàng của mẹ, và đôi khi là sự mở lòng thầm lặng của chính linh hồn mình.
Đây là một khởi đầu mới. Mình không vội vàng — mà để mọi thứ dần hiện ra, từng khoảnh khắc một. Mình đang học cách lắng nghe cơ thể, trân trọng cảm xúc, và không còn xin lỗi vì đã sống chậm lại. Mình không còn đo giá trị bản thân bằng sự bận rộn hay bằng những gì mình làm cho người khác.
Thay vào đó, mình chọn sự mềm mại.
Mình chọn nghỉ ngơi.
Mình chọn một cuộc sống biết nuôi dưỡng chính mình.
Lần đầu tiên sau rất lâu, mình không cố gắng trở nên “nhiều hơn”. Mình chỉ đơn giản là được là mình — và trong đó, mình tìm thấy một niềm vui lặng lẽ. Một sức mạnh dịu dàng. Một tình yêu bắt nguồn từ bên trong.
Mình chưa biết con đường mới này sẽ dẫn đến đâu, nhưng mình biết nó sẽ được xây dựng bằng lòng biết ơn, sự hiện diện, và sự bình yên.
Vì trong sự tĩnh lặng… mình đã tìm thấy chính mình.
x Wellness by Ava
