Lately, I’ve been on a journey I never expected — one that’s challenged my body, mind, and spirit in ways I couldn’t have imagined. But through this, something powerful and quietly beautiful has been unfolding: the healing of my inner child.
For years, I carried the weight of responsibility — of being strong, dependable, and composed. I became the helper, the peacekeeper, the one who held everything together. But deep inside, the little girl in me simply wanted to feel safe, heard, and cared for.
After being diagnosed with a brain tumour and undergoing surgery, I found myself forced to slow down — not by choice, but by necessity. Lying in the ICU, sunlight streaming through the window beside me, I listened to music that resonated deep in my soul. One song in particular, “past life” by Ariana Grande, brought me to tears. It felt like the little girl inside me was finally being acknowledged — not for what she could do, but simply for being.
For the first time in a long time, I allowed myself to just rest. To be cared for. To soften.
There’s something profoundly healing about seeing myself with the same tenderness I offer my children. I’m learning that healing doesn’t come from pushing through pain, but from allowing ourselves to be held — by others, by stillness, and by the parts of us we’ve long ignored.
“You don’t have to be anything other than who you are to be worthy of love.”
– a reminder I’m learning to live by.
This journey is ongoing, but each step is a quiet victory. And I hope, wherever you are in your own healing, you know: your inner child is still within you, waiting to be seen and held — maybe even for the very first time.
Chữa Lành Đứa Trẻ Bên Trong Qua Những Thử Thách Khó Khăn Nhất Của Cuộc Đời
Gần đây, mình đã trải qua một hành trình mà bản thân chưa từng ngờ tới — một hành trình thử thách cả thể chất, tinh thần và tâm hồn mình theo cách mà mình không bao giờ tưởng tượng được. Nhưng giữa tất cả những điều đó, một điều gì đó thật nhẹ nhàng và sâu sắc đã bắt đầu nảy nở: sự chữa lành của đứa trẻ bên trong mình.
Trong nhiều năm, mình mang trên vai gánh nặng của trách nhiệm — phải mạnh mẽ, phải đáng tin cậy, phải vững vàng. Mình trở thành người giúp đỡ, người giữ hòa khí, người luôn lo lắng cho mọi người xung quanh. Nhưng sâu thẳm bên trong, cô bé ngày xưa trong mình chỉ mong được cảm thấy an toàn, được lắng nghe, và được yêu thương.
Sau khi được chẩn đoán có một khối u não và phải trải qua ca phẫu thuật, mình buộc phải chậm lại — không phải vì muốn, mà vì bắt buộc. Nằm trong phòng ICU, ánh nắng dịu dàng tràn vào qua khung cửa sổ bên cạnh, mình lắng nghe những bản nhạc chạm đến tận sâu trái tim. Có một bài hát, “past life” của Ariana Grande, đã khiến mình bật khóc. Lúc ấy, mình cảm thấy như cô bé trong mình cuối cùng cũng được công nhận — không phải vì những điều cô ấy làm được, mà đơn giản chỉ vì cô ấy đang tồn tại.
Lần đầu tiên sau rất lâu, mình cho phép bản thân được nghỉ ngơi. Được chăm sóc. Được mềm mại trở lại.
Có điều gì đó thật chữa lành khi mình bắt đầu nhìn bản thân bằng ánh mắt dịu dàng giống như cách mình yêu thương con mình. Mình đang học được rằng: chữa lành không đến từ việc cố gắng vượt qua nỗi đau, mà đến từ việc cho phép bản thân được nâng niu — bởi người khác, bởi sự tĩnh lặng, và bởi những phần trong mình mà lâu nay mình bỏ quên.
“Bạn không cần phải trở thành điều gì khác để xứng đáng với tình yêu.”
Một lời nhắc nhở mà mình đang học cách sống cùng mỗi ngày.
Hành trình này vẫn đang tiếp diễn, nhưng mỗi bước đi là một chiến thắng âm thầm. Và mình hy vọng, dù bạn đang ở đâu trên hành trình chữa lành của riêng mình, bạn cũng biết rằng: đứa trẻ bên trong bạn vẫn luôn ở đó, chờ được nhìn thấy và yêu thương — có thể là lần đầu tiên trong đời.
