A Mother’s Love: One Month Since Surgery, A Lifetime of Devotion

This Mother’s Day carries a deeper meaning for me than ever before. Exactly one month ago today, I underwent major brain surgery—a life-altering event that brought fear, surrender, and transformation. But in the midst of it all, one constant source of strength has been by my side: my mum.

There are no words big enough to hold the weight of what she’s done for me—throughout my life, but especially during these past few weeks. From the moment I received my diagnosis to every tender moment during my recovery, her love has been a lifeline.

She took me to every single doctor and neurosurgeon appointment—never missing one. She sat beside me through the hospital pre-admission doctor’s appointments, waited through my MRI scan and blood tests, and stayed calm and steady in every waiting room. She drove me to the hospital on the morning of my surgery and gently brought me home after I was discharged. During my ICU stay, she visited me every day, staying with me through the allowed hours—her presence a quiet balm to my fragile state.

And here’s the part that still makes me emotional: my mum is a typical Asian driver in her mid-50s—cautious, a little nervous behind the wheel, especially with long distances and unfamiliar roads. But she built up the courage to drive me through areas she’d never been, taking unfamiliar freeways and hospital routes—all because I needed her. That kind of love is quiet but mighty. That’s the kind of love that moves mountains.

Two weeks post-surgery, she was there again—sitting beside me as nearly 30 staples were removed from my scalp. She held my hand as I braced through the pain, reminding me to breathe, to stay grounded, and that I wasn’t alone.

And now in recovery, she nurtures me as if I were a newborn again. Soft hands, warm meals, and the comforting presence only a mother can offer. She tucks me in. She checks on me through the night. She holds space for my pain and my healing without asking for anything in return. Her love wraps around me like a blanket, reminding me that I don’t have to be strong all the time. I get to rest. I get to be held.

Growing up, I always knew my mum was strong—fiercely devoted, endlessly selfless. But this chapter has shown me the depth of her love in ways I could have never imagined. When I was at my weakest, she became my anchor. When I was scared, she became my calm. And when I couldn’t take care of myself, she stepped in—not just with care, but with grace, patience, and unwavering love.

There’s something profoundly beautiful about being mothered as an adult, especially when life breaks you open. It’s a reminder that no matter how old we are, we are still someone’s child. And in my mother’s eyes, I will always be her little girl.

Mum, thank you for being my everything. For holding me through the darkness. For helping me rise again. For loving me like a baby, but honouring me like a woman. This Mother’s Day, I celebrate you—not just as my mum, but as my guiding light in this lifetime.

One month post-surgery. One lifetime of your love. I’m so blessed to call you mine.

Happy Mother’s Day.

With all my heart,

Ava

Tình Yêu Của Mẹ – Tròn Một Tháng Sau Ca Phẫu Thuật Não, Một Đời Mẹ Chở Che

Ngày của Mẹ năm nay mang một ý nghĩa sâu sắc hơn bao giờ hết. Cách đây đúng một tháng, mình đã trải qua một ca phẫu thuật não lớn—một biến cố làm rung chuyển cả thể xác lẫn tinh thần. Nhưng giữa bao nhiêu nỗi sợ hãi, bất an và mệt mỏi, có một người luôn ở bên mình không rời—đó là mẹ yêu.

Không có lời nào đủ để diễn tả hết tình yêu và sự hy sinh mẹ đã dành cho con—không chỉ trong những ngày vừa qua, mà là suốt cả cuộc đời. Ngay từ lúc con biết mình bị bệnh, cho đến từng chặng đường trong hành trình hồi phục, mẹ đã là điểm tựa, là ánh sáng, là tình yêu ấm áp mà con may mắn có được.

Mẹ chở con đi đến từng buổi hẹn với bác sĩ, từng lần gặp bác sĩ giải phẫu thần kinh. Mẹ ngồi cạnh con trong các buổi khám tiền phẫu, đợi con trong lúc chụp MRI và làm xét nghiệm máu. Mẹ lặng lẽ ngồi ở những phòng chờ lạnh lẽo, chỉ cần con có mẹ bên cạnh là đủ vững vàng. Sáng ngày mổ, mẹ là người đưa con vào bệnh viện và cũng chính mẹ là người dìu con về nhà sau khi xuất viện. Trong suốt những ngày con nằm trong phòng hồi sức tích cực, mẹ đến thăm mỗi ngày, ngồi bên con lặng lẽ nhưng đầy yêu thương—sự hiện diện dịu dàng của mẹ là liều thuốc an thần cho trái tim mỏng manh của con.

Có một điều khiến con xúc động mãi không thôi: mẹ là một người phụ nữ Việt điển hình ở độ tuổi ngoài 50, lái xe cẩn thận, hơi ngại đi đường xa hay những con đường lạ. Vậy mà vì con, mẹ đã can đảm tự lái xe qua những chặng đường chưa từng đi, băng qua những tuyến đường cao tốc và đến tận các bệnh viện xa lạ—chỉ vì con cần mẹ. Tình yêu như thế không ồn ào, nhưng lại có sức mạnh lay động cả vũ trụ.

Hai tuần sau mổ, khi gần 30 chiếc ghim được gỡ ra khỏi đầu con, mẹ vẫn ở bên cạnh. Mẹ nắm chặt tay con, thì thầm nhắc con hít thở, chịu đựng. Mỗi cái siết tay của mẹ là một lời nhắn nhủ rằng con không hề cô đơn trong nỗi đau này.

Giờ đây, khi con đang hồi phục, mẹ lại chăm sóc con như một em bé. Bàn tay dịu dàng, bữa ăn ấm áp, và ánh mắt đầy yêu thương. Mẹ đắp chăn, thức giấc trong đêm để xem con có đau không, lo lắng cho từng hơi thở, từng giấc ngủ. Tình yêu ấy như chiếc chăn mềm ủ ấm trái tim con, nhắc con rằng: mình không cần phải mạnh mẽ suốt đời—vì còn có mẹ để tựa vào.

Lớn lên, con luôn biết mẹ mạnh mẽ và hy sinh như thế nào. Nhưng chỉ đến khi trải qua chương này trong cuộc đời, con mới thật sự cảm nhận được sự bao la, tận tụy và cao cả của tình mẹ. Khi con yếu đuối nhất, mẹ là người giữ con đứng vững. Khi con hoảng sợ, mẹ là người giữ con bình tâm. Và khi con không thể tự chăm sóc cho mình, mẹ là người nhẹ nhàng bước vào, làm tất cả bằng trái tim và lòng kiên nhẫn vô điều kiện.

Có một điều thật đẹp đẽ khi được mẹ chăm sóc dù mình đã trưởng thành—nhất là khi cuộc đời khiến mình vỡ vụn. Nó nhắc con nhớ rằng: dù con có bao nhiêu tuổi, trong mắt mẹ, con vẫn mãi là đứa con bé bỏng.

Mẹ yêu ơi, cảm ơn mẹ vì tất cả. Vì đã nắm tay con trong bóng tối. Vì đã nâng con dậy khi con ngã. Vì đã yêu thương con như một đứa trẻ, nhưng vẫn luôn tôn trọng con như một người phụ nữ. Ngày của Mẹ năm nay, con viết những dòng này để tri ân mẹ—not just as my mum, but as my guiding light in this lifetime—ánh sáng dẫn lối trong cuộc đời này.

Một tháng sau ca mổ. Một đời mẹ yêu. Con thật may mắn khi được làm con của mẹ.

Chúc Mẹ Ngày Của Mẹ thật hạnh phúc.

Yêu mẹ,

Con – Ava

Returning Home: Healing My Inner Child Through Drawing

Today, I found myself returning home — not to a place, but to a part of my soul.

It’s been over 25 years since I last drew a portrait. Back when I was a little girl, drawing was one of the purest joys I knew. Over time, life pulled me in many different directions, and that part of me faded quietly into the background.

But today, surrounded by the warmth of my beautiful daughter and my dear friend Khanh, I picked up a pencil once more — and with each stroke, I felt myself healing and coming home to my inner child.

While we were chatting, my beautiful daughter asked if we could draw together. She turned to aunty Khanh for ideas, and Khanh smiled and said, “Draw a picture of me!”

And just like that, without overthinking, I began.

As my hand moved across the page, memories stirred — memories of a little girl who loved to create, who felt so much joy just by putting pencil to paper. I realised how healing it was to reconnect with this part of me. To return to my childhood gifts. To allow that little girl inside me to express herself again.

As I drew the details of the portrait — the soft cheeks, the peaceful expression — I felt such a deep sense of connection. Being a mother of two, it brought back memories of when my own children were tiny babies, curled up safely in my arms.

I was not only reconnecting with my inner child but also honoring the sacred moments of motherhood that have shaped my heart so deeply.

Drawing this portrait wasn’t just about the image; it was about honoring parts of myself that had been quietly waiting all these years to be seen again — the artist, the mother, the soul.

Sitting there with my beautiful daughter, my dear friend, and a pencil in my hand, I realised that true healing often feels like a gentle homecoming.

Not a destination outside of us — but a return to the parts of ourselves we thought we had lost.

Today, through a simple drawing, I found my way back to the little girl who loved to create, and to the mother I have become.

I came home to myself.

“Wellness is not just about the body; it’s about nurturing the soul.”

‘Wellness by Ava’ — 2025

Trở Về Nhà: Chữa Lành Đứa Trẻ Bên Trong Qua Những Nét Vẽ

Hôm nay, mình đã tìm thấy con đường trở về nhà — không phải là một nơi chốn, mà là một phần sâu thẳm trong tâm hồn mình.

Đã hơn 25 năm kể từ lần cuối cùng mình vẽ một bức chân dung. Hồi đó, khi còn là một bé gái nhỏ, vẽ là một trong những niềm vui thuần khiết nhất mà mình biết. Theo thời gian, cuộc đời đưa đẩy mình đi nhiều hướng khác nhau, và phần đó trong mình dần dần lặng lẽ phai nhạt.

Nhưng hôm nay, trong vòng tay ấm áp của cô con gái yêu dấu và người bạn thân Khanh, mình đã cầm bút lên lần nữa — và qua từng nét vẽ, mình cảm nhận được sự chữa lành, cảm nhận được mình đang trở về với đứa trẻ bên trong.

Khi chị em đang trò chuyện, bé yêu của mình hỏi liệu tụi mình có thể cùng nhau vẽ tranh không. Bé quay sang hỏi cô Khanh gợi ý, và cô Khanh mỉm cười nói: “Vẽ chân dung cô đi!”

Và thế là, không suy nghĩ nhiều, mình bắt đầu.

Khi cây bút di chuyển trên trang giấy, những ký ức xưa ùa về — ký ức về cô bé nhỏ từng rất mê vẽ, từng hạnh phúc chỉ với cây bút chì trong tay. Mình nhận ra rằng việc kết nối lại với phần ấy của bản thân thật sự mang lại sự chữa lành sâu sắc. Một hành trình trở về với món quà tuổi thơ, trở về với đứa trẻ trong mình, để bé được cất tiếng nói trở lại.

Khi mình vẽ từng chi tiết trên khuôn mặt — đôi má bầu bĩnh, nét dịu dàng yên bình — mình cảm nhận được một sự kết nối sâu sắc. Là một người mẹ của hai đứa trẻ, mình nhớ lại những khoảnh khắc khi các con còn là những em bé bé bỏng, nép mình bình yên trong vòng tay của mẹ.

Mình không chỉ đang kết nối lại với đứa trẻ trong mình, mà còn trân trọng những khoảnh khắc thiêng liêng của hành trình làm mẹ đã góp phần nuôi dưỡng tâm hồn mình.

Vẽ bức chân dung này không chỉ đơn thuần là tạo ra một hình ảnh; đó còn là cách mình trân trọng những phần của bản thân đã lặng lẽ chờ đợi suốt bao năm qua — người nghệ sĩ, người mẹ, tâm hồn mình.

Ngồi đó, bên cạnh cô con gái bé nhỏ, người bạn thân, và cây bút trong tay, mình nhận ra rằng sự chữa lành thực sự thường đến như một chuyến trở về dịu dàng.

Không phải là một nơi nào bên ngoài, mà là trở về với những phần trong mình tưởng chừng đã đánh mất.

Hôm nay, qua một bức vẽ giản đơn, mình đã tìm lại được cô bé yêu vẽ ngày nào, và tìm thấy cả người mẹ mà mình đã và đang trở thành.

Mình đã trở về với chính mình.

“Sức khỏe không chỉ nằm ở thể chất; mà còn ở việc nuôi dưỡng tâm hồn.”

‘Wellness by Ava’ — 2025


With love and gratitude to Khanh for giving me permission to share this tender moment through my art.

This is the little portrait — where I found the child within me, and the path that led me home.

Với tất cả tình yêu thương và lòng biết ơn, mình xin cảm ơn Khanh đã cho phép mình chia sẻ khoảnh khắc đầy yêu thương này qua nét vẽ của mình.

Đây là bức chân dung nhỏ bé — nơi mình tìm lại được đứa trẻ trong mình, và tìm thấy con đường trở về nhà.

X Wellness by Ava

Healing Begins with Listening

Dear Little Me,

I see you now. I know you’ve been trying so hard for so long—trying to be brave, to stay quiet, to hold everything together. I know how scared and alone you felt, even when no one else could see it. You didn’t deserve to feel that way. You were just a little girl, wanting to be held, heard, and loved.

I’m so sorry I didn’t understand what you were trying to tell me. All those years you carried the anxiety, the worry, the sadness—I thought something was wrong with me. But now I realised you were just trying to protect me. You were trying to do your best to keep us safe. And I thank you for that.

You don’t have to be afraid anymore. You don’t have to keep yelling through my anxiety just to be noticed. I’m here now. I’m listening. I’m holding you close, and I will never ignore you again.

You are not a burden. You are not too much. You are beautiful, and your feelings matter. You don’t need to be perfect to be loved. You are already worthy.

From now on, I promise to show up for you with kindness, patience, and love. We’re going to heal—together.

With all my heart,

Me ♥️

Gửi em bé của chị,

Bây giờ mình đã thấy em rồi. Chị biết em đã cố gắng rất nhiều trong suốt thời gian qua—cố gắng mạnh mẽ, cố gắng im lặng, cố gắng gồng gánh mọi thứ. Chị biết em đã sợ hãi và cô đơn đến mức nào, ngay cả khi không ai xung quanh nhận ra. Em không đáng phải chịu những cảm giác đó. Em chỉ là một cô bé nhỏ, chỉ mong được ôm ấp, lắng nghe và yêu thương.

Chị xin lỗi vì đã không hiểu em đang cố gắng nói gì. Suốt những năm tháng em mang theo nỗi lo lắng, bất an và buồn bã—chị đã nghĩ rằng có điều gì đó không ổn với mình. Nhưng bây giờ chị nhận ra, em chỉ đang cố gắng bảo vệ mình. Em đã làm tất cả những gì em có thể để giữ cho chúng ta được an toàn. Và chị biết ơn em vì điều đó.

Từ giờ em không cần phải sợ nữa. Em không cần phải hét lên qua những cơn lo âu chỉ để được chú ý nữa. Mình đang ở đây. Mình đang lắng nghe em. Chị đang ôm em thật chặt, và sẽ không bao giờ phớt lờ em nữa.

Em không phải là gánh nặng. Em không hề quá mức. Em thật đẹp, và cảm xúc của em rất quan trọng. Em không cần phải hoàn hảo để được yêu thương. Em đã luôn xứng đáng.

Từ giờ trở đi, chị hứa sẽ luôn bên em bằng sự dịu dàng, kiên nhẫn và yêu thương. Chúng ta sẽ cùng nhau chữa lành—từng chút một.

Với tất cả trái tim,

Chị ♥️

X Wellness by Ava

A Heart Full of Gratitude

This morning, I began my day with stillness—soft breath, closed eyes, and a focus on gratitude. As I sat in meditation, my heart expanded with deep appreciation for every soul I’ve crossed paths with, especially during my recent hospital stay.

From the moment I was admitted to the moment I returned home, I was gently held by a circle of warmth, compassion, and quiet grace.

To the extraordinary team who cared for me throughout my surgery and recovery—my deepest, most heartfelt thanks.

To Dr. L,—I’ll never forget the moment I saw him before surgery, standing beside me with a big, bright, warm smile, assuring me that everything would be okay. And when I awoke, his same joyful smile greeted me again, gently telling me that my surgery was a great success.

To Dr. D, the gifted neurosurgeon who led the majority of my procedure with such steady hands and calm presence,

To Dr. S, who assisted with care and precision,

To the two anaesthetists, whose beautiful presence was the last thing I felt before gently closing my eyes—I will never forget the calm they brought in that sacred moment,

To the devoted doctors who guided each step with wisdom and care,

To the gentle nurses who brought calm with every touch,

To the occupational therapists, physiotherapists, and pharmacists—your presence was medicine beyond measure,

To every orderly, cleaner, and support staff member who moved through the space with quiet kindness—

Know this:

Whether you crossed my path for a fleeting moment or stood by me for hours,

Your energy became part of my healing.

Your light became part of my peace.

As I breathed in gratitude, I began to see more clearly—a vision of my life moving forward. One not shaped by survival, but by intention. One not bound by what once broke me, but filled with light, softness, and truth.

I started unpacking each layer of my soul’s purpose. There was no rush, just gentle curiosity. What do I carry in this lifetime? What am I here to express, to give, to create?

I saw myself returning to my gifts—

Healing through chiropractic: holding space for others to come back to their bodies and reclaim their strength.

Baking with love: infusing warmth into every creation, sharing sweetness with the world.

Blogging: writing from the heart, letting my truth ripple out to those who may need it.

Drawing: allowing my inner child to speak in color and lines, free from judgment or pressure.

My soul whispered: This is what it means to live fully.

To choose calm over chaos.

To protect peace like a sacred flame.

To wake up each day guided by joy, not duty.

And so here I am, grounded in clarity.

I don’t wish to return to the spaces that dimmed me. I honour them for their role in my growth—but I choose not to carry them forward.

I choose peace.

I choose presence.

I choose purpose.

This is the beginning of a new chapter, and it feels like home.

—With a heart full of light,

Ava

“Aspire not to have more, but to be more.”

This quote found me when I was a teenager and left a mark on my soul.

It inspired the name of my parents’ business, Aspire Nails & Beauty, which they lovingly ran for 20 years. Though they no longer have it, it was a big part of my life growing up and helped shape who I am today.

It also became the foundation of my own business, Aspire Family Chiropractic, which I’ve now had the honour of running for almost a decade.

This message continues to guide how I live, heal, and serve—with intention, humility, and love.

Một Trái Tim Đong Đầy Biết Ơn

Sáng nay, mình bắt đầu ngày mới trong sự tĩnh lặng—hít thở nhẹ nhàng, nhắm mắt lại và tập trung vào lòng biết ơn.

Khi ngồi thiền, trái tim mình dần mở rộng, tràn đầy sự trân quý đối với tất cả những tâm hồn đã lướt qua cuộc đời mình—đặc biệt là trong những ngày nằm viện gần đây.

Từ khoảnh khắc mình nhập viện đến lúc trở về nhà, mình như được nâng niu trong vòng tay của sự ấm áp, lòng trắc ẩn và những ân tình lặng thầm.

Từ tận đáy lòng, mình xin gửi lời biết ơn sâu sắc nhất đến đội ngũ tuyệt vời đã luôn ân cần chăm sóc và đồng hành cùng mình trong suốt hành trình phẫu thuật và hồi phục.

Gửi đến bác sĩ L,—ngay trước khi mình bước vào ca mổ, ánh mắt hiền hậu và nụ cười tỏa nắng của bác sĩ đã lan tỏa sự bình yên trong lòng mình, như một lời nhắn nhủ dịu dàng rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Và khi mình mở mắt ra sau ca mổ, cũng chính bác là người đầu tiên chào đón mình với một nụ cười tràn đầy hạnh phúc, báo tin rằng ca phẫu thuật đã diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Gửi đến bác sĩ D, vị bác sĩ phẫu thuật thần kinh tài hoa đã thực hiện phần lớn ca mổ của mình với đôi tay vững vàng và sự hiện diện đầy tĩnh lặng,

Gửi đến bác sĩ S, người đã hỗ trợ với sự cẩn trọng và tận tâm,

Gửi đến hai bác sĩ gây mê, những người có mặt dịu dàng cuối cùng mình nhìn thấy trước khi khép mắt—mình sẽ không bao giờ quên cảm giác bình yên mà họ mang đến trong khoảnh khắc thiêng liêng ấy,

Gửi đến các bác sĩ đã đồng hành và hướng dẫn mình bằng sự sáng suốt và quan tâm,

Gửi đến các y tá dịu dàng—những người mang lại sự an yên chỉ qua từng cái chạm nhẹ,

Gửi đến các chuyên viên hoạt động trị liệu, vật lý trị liệu và dược sĩ—sự hiện diện của các anh chị là phương thuốc quý giá vượt trên cả lời nói,

Và gửi đến tất cả nhân viên phục vụ, vệ sinh và hỗ trợ—những người lặng lẽ bước qua với tấm lòng nhân hậu,

Xin hãy biết rằng:

Dù chỉ lướt qua hay ở cạnh mình suốt nhiều giờ,

Năng lượng của các anh chị đã trở thành một phần trong hành trình hồi phục của mình.

Ánh sáng của các anh chị—lặng lẽ nhưng rực rỡ—đã trở thành một phần của sự bình an trong mình.

Khi mình hít vào bằng lòng biết ơn, mọi thứ dường như trở nên rõ ràng hơn—một tầm nhìn cho cuộc sống phía trước.

Không còn bị định hình bởi sự sinh tồn, mà được nuôi dưỡng bởi sự có ý thức.

Không còn ràng buộc bởi những điều từng làm mình tổn thương, mà ngập tràn ánh sáng, sự dịu dàng và chân thật.

Mình bắt đầu nhẹ nhàng mở từng lớp của sứ mệnh tâm hồn. Không vội vàng—chỉ là sự tò mò đầy yêu thương.

Mình mang theo điều gì trong kiếp sống này? Mình đến đây để bày tỏ, để cống hiến, để sáng tạo điều gì?

Mình thấy mình trở về với những món quà của chính mình—

Chữa lành qua phương pháp chỉnh xương (chiropractic): tạo không gian để người khác quay trở lại với cơ thể của họ, lấy lại sức mạnh từ bên trong.

Nướng bánh bằng tình yêu thương: gửi gắm sự ấm áp vào từng chiếc bánh, sẻ chia sự ngọt ngào đến thế giới.

Viết blog: viết từ trái tim, để sự thật chạm đến những người cần nghe.

Vẽ vời: để đứa trẻ bên trong mình được nói lên tiếng nói bằng sắc màu và đường nét, không phán xét, không áp lực.

Tâm hồn mình thì thầm: Đây chính là sống trọn vẹn.

Chọn sự bình yên thay vì hỗn loạn.

Giữ lửa tĩnh lặng trong tim như một điều thiêng liêng không thể đánh mất.

Thức dậy mỗi ngày với niềm vui làm kim chỉ nam—không phải bổn phận.

Và thế là, mình ở đây—vững vàng trong sự rõ ràng.

Mình không còn mong quay về những nơi từng làm mình mờ nhạt.

Mình trân trọng chúng vì đã dạy mình trưởng thành—nhưng mình chọn không mang chúng theo nữa.

Mình chọn bình yên.

Mình chọn hiện diện.

Mình chọn mục đích sống.

Đây là chương mới bắt đầu—và nó giống như đang trở về nhà.

Với trái tim đong đầy ánh sáng,

Ava

“Hãy khát khao không phải để có nhiều hơn, mà để trở thành nhiều hơn.”

Câu nói này đã tìm đến mình khi còn là một thiếu nữ và để lại dấu ấn sâu đậm trong tâm hồn.

Nó đã truyền cảm hứng cho tên gọi của tiệm Aspire Nails & Beauty—cơ sở kinh doanh mà ba mẹ mình đã điều hành với tất cả tình yêu thương suốt 20 năm. Dù hiện tại tiệm không còn nữa, nhưng nó là một phần ký ức quan trọng trong tuổi thơ và góp phần hình thành con người mình hôm nay.

Sau này, câu nói ấy cũng trở thành nền tảng cho hành trình của riêng mình—với Aspire Family Chiropractic, doanh nghiệp mà mình đã có vinh dự điều hành suốt gần một thập kỷ qua.

Thông điệp này tiếp tục soi sáng cách mình sống, chữa lành và phục vụ—với sự trân trọng, khiêm nhường và tình yêu thương.

x Wellness by Ava

In the Quiet, I Found Me

Something sacred is shifting within me.

For so long, my life has been full — of responsibility, of people needing me, of things to hold together. As a mother, a practitioner, a daughter — and someone who has been re-evaluating what it means to feel supported — I’ve been moving from one role to the next with barely a pause in between. Even when I was tired, I kept going. Even when I was hurting, I kept showing up. There was never room to simply be. Until now.

Recovering from brain surgery has brought with it more than physical healing. It has been an invitation to go inward — to listen to the parts of me I’ve long ignored, to sit in stillness without guilt, and to meet myself again… maybe for the first time in years.

One night, I had a dream that left me wrapped in warmth and safety. I won’t share the details, but the feeling lingered — like a gentle embrace from the universe. It reminded me that healing doesn’t only come through medicine or scalpels — sometimes it comes through symbols, silence, and the unexpected moments that open our hearts.

The next morning, my mum quietly suggested I go and sit in her Buddha room — a space she uses for prayer and stillness. I accepted her invitation, not knowing that this small act would become a turning point. As I sat in that sacred space, surrounded by incense, soft light, and ancestral energy, I felt a deep calm settle into my bones. I closed my eyes and let my breath guide me inward.

What I found there was not emptiness — but me.

Not the version of me who’s always doing, fixing, holding everything together. But the me beneath it all — the one who’s allowed to rest, to receive, to exist without proving her worth.

And in that moment, I felt nothing but gratitude. Gratitude for life. Gratitude for the stillness. Gratitude for the quiet love that surrounds me — sometimes in the form of a dream, sometimes in the form of my mother’s gentle voice, and sometimes in the silent unfolding of my own spirit.

This is a new beginning. I’m not rushing into it — I’m allowing it to emerge, moment by moment. I’m learning to listen to what my body needs, to honour my emotions, and to stop apologising for slowing down. I am no longer measuring my value by how productive I am or how much I give.

Instead, I am choosing softness.

I am choosing rest.

I am choosing a life that nourishes me back.

For the first time in a long time, I’m not striving to be more. I am simply allowing myself to be — and in that, I’ve discovered a quiet kind of joy. A gentle kind of strength. A love that starts from within.

I don’t know exactly where this new path will lead, but I know it will be rooted in gratitude, presence, and peace.

Because in the quiet… I found me.

Trong Sự Tĩnh Lặng, Mình Tìm Thấy Chính Mình

Một điều gì đó thật thiêng liêng đang thay đổi bên trong mình.

Suốt một thời gian dài, cuộc sống của mình luôn đầy ắp — trách nhiệm, những người cần đến mình, những điều cần phải giữ vững. Là một người mẹ, một người chữa lành, một người con — và là người đang nhìn lại ý nghĩa thật sự của sự nâng đỡ — mình đã đi từ vai trò này sang vai trò khác gần như không có lấy một khoảng dừng. Dù mệt, mình vẫn tiếp tục. Dù tổn thương, mình vẫn cố gắng. Chưa bao giờ có không gian cho mình chỉ đơn giản là được tồn tại. Cho đến bây giờ.

Quá trình hồi phục sau ca phẫu thuật não không chỉ là sự chữa lành về thể chất. Nó còn là lời mời gọi mình quay về bên trong — để lắng nghe những phần con người mình đã bỏ quên từ lâu, để được ngồi trong tĩnh lặng mà không thấy tội lỗi, và để gặp lại chính mình… có lẽ là lần đầu tiên sau rất nhiều năm.

Một đêm nọ, mình mơ một giấc mơ tràn đầy cảm giác ấm áp và an toàn. Mình không kể chi tiết, nhưng cảm giác ấy vẫn ở lại — như một cái ôm nhẹ từ vũ trụ. Nó nhắc nhở rằng sự chữa lành không chỉ đến từ y học hay dao mổ — mà còn từ biểu tượng, sự im lặng, và những khoảnh khắc bất ngờ chạm tới trái tim.

Sáng hôm sau, mẹ nhẹ nhàng gợi ý mình vào ngồi trong phòng Phật — nơi mẹ thường cầu nguyện và tìm đến sự tĩnh tại. Mình lắng nghe lời mẹ, không ngờ rằng hành động nhỏ ấy lại là một bước ngoặt. Khi ngồi trong không gian linh thiêng ấy, bao quanh là hương trầm, ánh sáng dịu nhẹ và năng lượng tổ tiên, mình cảm nhận được sự bình yên lan tỏa trong từng tế bào. Mình nhắm mắt lại và để hơi thở dẫn mình về bên trong.

Và điều mình tìm thấy không phải là sự trống rỗng — mà là chính mình.

Không phải phiên bản luôn làm, luôn gồng gánh, luôn cố giữ mọi thứ. Mà là con người phía sau tất cả — người được phép nghỉ ngơi, được phép đón nhận, và được phép tồn tại mà không cần phải chứng minh gì cả.

Trong khoảnh khắc ấy, chỉ có sự biết ơn. Biết ơn vì còn sống. Biết ơn vì sự tĩnh lặng. Biết ơn vì tình yêu lặng thầm vẫn luôn ở quanh mình — đôi khi là trong một giấc mơ, đôi khi là lời nhắc dịu dàng của mẹ, và đôi khi là sự mở lòng thầm lặng của chính linh hồn mình.

Đây là một khởi đầu mới. Mình không vội vàng — mà để mọi thứ dần hiện ra, từng khoảnh khắc một. Mình đang học cách lắng nghe cơ thể, trân trọng cảm xúc, và không còn xin lỗi vì đã sống chậm lại. Mình không còn đo giá trị bản thân bằng sự bận rộn hay bằng những gì mình làm cho người khác.

Thay vào đó, mình chọn sự mềm mại.

Mình chọn nghỉ ngơi.

Mình chọn một cuộc sống biết nuôi dưỡng chính mình.

Lần đầu tiên sau rất lâu, mình không cố gắng trở nên “nhiều hơn”. Mình chỉ đơn giản là được là mình — và trong đó, mình tìm thấy một niềm vui lặng lẽ. Một sức mạnh dịu dàng. Một tình yêu bắt nguồn từ bên trong.

Mình chưa biết con đường mới này sẽ dẫn đến đâu, nhưng mình biết nó sẽ được xây dựng bằng lòng biết ơn, sự hiện diện, và sự bình yên.

Vì trong sự tĩnh lặng… mình đã tìm thấy chính mình.

x Wellness by Ava

Healing my inner child through this season of surrender

Lately, I’ve been on a journey I never expected — one that’s challenged my body, mind, and spirit in ways I couldn’t have imagined. But through this, something powerful and quietly beautiful has been unfolding: the healing of my inner child.

For years, I carried the weight of responsibility — of being strong, dependable, and composed. I became the helper, the peacekeeper, the one who held everything together. But deep inside, the little girl in me simply wanted to feel safe, heard, and cared for.

After being diagnosed with a brain tumour and undergoing surgery, I found myself forced to slow down — not by choice, but by necessity. Lying in the ICU, sunlight streaming through the window beside me, I listened to music that resonated deep in my soul. One song in particular, “past life” by Ariana Grande, brought me to tears. It felt like the little girl inside me was finally being acknowledged — not for what she could do, but simply for being.

For the first time in a long time, I allowed myself to just rest. To be cared for. To soften.

There’s something profoundly healing about seeing myself with the same tenderness I offer my children. I’m learning that healing doesn’t come from pushing through pain, but from allowing ourselves to be held — by others, by stillness, and by the parts of us we’ve long ignored.

“You don’t have to be anything other than who you are to be worthy of love.”

– a reminder I’m learning to live by.

This journey is ongoing, but each step is a quiet victory. And I hope, wherever you are in your own healing, you know: your inner child is still within you, waiting to be seen and held — maybe even for the very first time.

Chữa Lành Đứa Trẻ Bên Trong Qua Những Thử Thách Khó Khăn Nhất Của Cuộc Đời

Gần đây, mình đã trải qua một hành trình mà bản thân chưa từng ngờ tới — một hành trình thử thách cả thể chất, tinh thần và tâm hồn mình theo cách mà mình không bao giờ tưởng tượng được. Nhưng giữa tất cả những điều đó, một điều gì đó thật nhẹ nhàng và sâu sắc đã bắt đầu nảy nở: sự chữa lành của đứa trẻ bên trong mình.

Trong nhiều năm, mình mang trên vai gánh nặng của trách nhiệm — phải mạnh mẽ, phải đáng tin cậy, phải vững vàng. Mình trở thành người giúp đỡ, người giữ hòa khí, người luôn lo lắng cho mọi người xung quanh. Nhưng sâu thẳm bên trong, cô bé ngày xưa trong mình chỉ mong được cảm thấy an toàn, được lắng nghe, và được yêu thương.

Sau khi được chẩn đoán có một khối u não và phải trải qua ca phẫu thuật, mình buộc phải chậm lại — không phải vì muốn, mà vì bắt buộc. Nằm trong phòng ICU, ánh nắng dịu dàng tràn vào qua khung cửa sổ bên cạnh, mình lắng nghe những bản nhạc chạm đến tận sâu trái tim. Có một bài hát, “past life” của Ariana Grande, đã khiến mình bật khóc. Lúc ấy, mình cảm thấy như cô bé trong mình cuối cùng cũng được công nhận — không phải vì những điều cô ấy làm được, mà đơn giản chỉ vì cô ấy đang tồn tại.

Lần đầu tiên sau rất lâu, mình cho phép bản thân được nghỉ ngơi. Được chăm sóc. Được mềm mại trở lại.

Có điều gì đó thật chữa lành khi mình bắt đầu nhìn bản thân bằng ánh mắt dịu dàng giống như cách mình yêu thương con mình. Mình đang học được rằng: chữa lành không đến từ việc cố gắng vượt qua nỗi đau, mà đến từ việc cho phép bản thân được nâng niu — bởi người khác, bởi sự tĩnh lặng, và bởi những phần trong mình mà lâu nay mình bỏ quên.

“Bạn không cần phải trở thành điều gì khác để xứng đáng với tình yêu.”

Một lời nhắc nhở mà mình đang học cách sống cùng mỗi ngày.

Hành trình này vẫn đang tiếp diễn, nhưng mỗi bước đi là một chiến thắng âm thầm. Và mình hy vọng, dù bạn đang ở đâu trên hành trình chữa lành của riêng mình, bạn cũng biết rằng: đứa trẻ bên trong bạn vẫn luôn ở đó, chờ được nhìn thấy và yêu thương — có thể là lần đầu tiên trong đời.

Maintaining Wellness during Coronavirus Pandemic

My journey from Chiropractor to Wellness Advocate 

Over 3 weeks ago I made the decision to close my chiropractic practice until further notice due to the COVID-19 pandemic. This decision wasn’t easy, but it was the best decision I could make for the safety and wellbeing of my family and my patients. Since then I have gone into voluntary quarantine. 

My vision is to empower people to become healthier and happier versions of themselves for a lifetime. 

I chose to pursue my studies in Chiropractic because I wanted to be able to help my mother manage her chronic back pain. During my studies I found my passion in helping people optimise their health and wellness with chiropractic care. 

Throughout my years being in practice and running my own business, I found my other purpose in life. To help others live a fulfilling life with wellness and happiness. I’ve incorporated wellness care with my chiropractic care to live my mission. Wellness is a complete state of mental, emotional, chemical and physical health. I’ve always believed in order to help others be healthier and happier versions of themselves I need to walk my talk. 

The uncertainty of how long this pandemic will go on for has caused many of us to be in the state of stress. Now is the time to take action on our health and wellness more than ever.  We really don’t know what’s going to happen tomorrow, but we can control today. Everyday we have the choice and opportunity to fulfil our life. Focus on the things that you value and prioritise rather than the things that you can’t control.

I truly believe there is always a positive in every situation. I think it’s time for us all to appreciate the extra time we get now to take care of ourselves. Self-care and self love is more important than ever during this time, especially being in self-isolation. I decided to use this time to do things that I normally can’t and allocate more time to myself for my self-love and self-care. Honestly, this has been keeping me going for the past 3 weeks. Has it been a struggle? Of course it has, but I won’t let it consume me. Instead I will see this as a challenge and once it’s over I will grow and become a better version of myself.

10 things I am grateful for

This is an exercise that I have done that has helped me shift my focus and mindset, which has helped me stay calm during this time of uncertainty. 

  1. I am grateful my family is happy & healthy
  2. I am grateful to have all my beloved ones safe & healthy
  3. I am grateful to be alive and breathing
  4. I am grateful to have a roof over my head
  5. I am grateful to have food and can feed my family
  6. I am grateful to have clean water, electricity and gas
  7. I am grateful to have amazing and understanding patients
  8. I am grateful to have more time with my daughter and son
  9. I am grateful to be privileged to have an education
  10. I am grateful to be living life on focus & doing what I am passionate about – Chiropractic & Wellness.

I want you to be positive and share with me your list by commenting below. 

Focus on your mental health and self-care. Don’t let the fear and anxiety of the coronavirus consume your time and energy. Rather than turning on the TV news and reading every news article related to the coronavirus and getting consumed by fear and panic, shift your focus to things that matter more. Focus on the things that you can control rather than things you can’t control.

There is no better time to review your current wellness and health. Add in or take out any habits that are not supporting a strong and healthy body. I encourage you to not only keep your wellness habits during these uncertain times, but also perhaps introduce some new habits.

What will you be doing during this time to boost your health, wellness and happiness? 

We’re all in this together so let’s keep looking out for each other, and while we wait and see how these uncertain times unfold. Let’s stick together and spread hope, love, joy and kindness. I hope you and your loved ones remain safe and healthy.

X Wellness by Ava

Giữ gìn sức khoẻ trong đại dịch Coronavirus

Từ Trị liệu thần kinh cột sống đến Sức khoẻ tối ưu

Hơn 3 tuần trước, tôi đã đưa ra quyết định đóng cửa phòng mạch trị liệu thần kinh cột sống cho đến khi có thông báo mới do đại dịch COVID-19. Quyết định này không dễ dàng gì, nhưng đó là quyết định tốt nhất tôi có thể đưa ra cho sự an toàn và phúc lợi của gia đình và bệnh nhân của mình. Kể từ đó, tôi đã tự cách ly.

Tôi mong muốn được hỗ trợ cho mọi người trở thành những phiên bản khỏe mạnh và hạnh phúc hơn cho bản thân họ suốt đời.

Tôi đã chọn theo đuổi việc học ở chuyên khoa Trị liệu thần kinh cột sống (Chiropractic) vì tôi muốn có thể giúp mẹ mình kiểm soát chứng đau lưng kinh niên của bà. Trong quá trình học tập, tôi đã tìm thấy niềm đam mê của mình trong việc giúp mọi người tối ưu hóa sức khỏe của họ bằng Chiropractic.

Trong nhiều năm hoạt động và điều hành công việc kinh doanh của riêng mình, tôi cũng đã tìm thấy mục đích khác trong cuộc sống và công việc. Để giúp những người khác sống một cuộc sống trọn vẹn với sự khỏe mạnh và niềm hạnh phúc, tôi đã kết hợp chăm sóc sức khỏe vào Chiropractic để thực hiện sứ mệnh của mình. Sức khỏe tối ưu là một trạng thái hoàn toàn khoẻ mạnh của tinh thần, cảm xúc, sinh học và thể chất. Tôi luôn cho rằng để giúp người khác trở thành những phiên bản khỏe mạnh và hạnh phúc hơn của họ, trước tiên bản thân tôi cần phải sống vui khoẻ.

Đại dịch này không biết sẽ kéo dài bao lâu đã khiến nhiều người trong chúng ta rơi vào tình trạng hoảng loạn và căng thẳng. Bây giờ là lúc tốt nhất để hành động bảo vệ sức khỏe của chúng ta hơn bao giờ hết. Chúng ta thực sự không biết những gì sắp xảy ra vào ngày mai, nhưng chúng ta có thể kiểm soát mọi điều trong ngày hôm nay. Mỗi ngày chúng ta có nhiều sự lựa chọn và cơ hội trong cuộc sống của mình. Tôi cho rằng chúng ta nên tập trung vào những thứ quan trọng và ưu tiên chúng hơn là những thứ mà bạn không có thể kiểm soát.

Tôi thực sự tin rằng luôn có sự tích cực trong mọi tình huống. Tôi nghĩ rằng đó là thời gian quý nhất để tất cả chúng ta có thể chăm sóc bản thân. Tự chăm sóc và yêu bản thân là điều quan trọng hơn bao giờ hết trong thời gian này, đặc biệt là khi tự cách ly. Tôi quyết định sử dụng khoảng thời gian này để làm những việc mà bình thường tôi không  thể làm và phân bổ nhiều thời gian hơn để tự yêu thương và chăm sóc bản thân. Thành thật mà nói, điều này đã giúp tôi tiếp tục lạc quan trong 3 tuần qua. Nói thì dễ đó, tất nhiên là có sự khó khăn phải đối mặt, nhưng tôi đã cố gắng để không thể chùn bước. Tôi xem đây là một thử thách và một khi vượt qua được, tôi sẽ phát triển và trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.

10 điều tôi biết ơn trong cuộc sống 

Đây là một bài tập đã giúp tôi thay đổi suy nghĩ của mình và giữ được bình tĩnh trong thời gian này.

  1. Tôi biết ơn vì gia đình tôi hạnh phúc và khỏe mạnh
  2. Tôi biết ơn vì tất cả những người thân yêu của tôi được sống an vui 
  3. Tôi biết ơn được sống và thở không khí trong lành
  4. Tôi biết ơn vì mình có một mái nhà
  5. Tôi biết ơn vì có thức ăn mỗi ngày nuôi sống gia đình mình 
  6. Tôi biết ơn vì có nước sạch, điện và gas để sinh hoạt
  7. Tôi biết ơn vì có những bệnh nhân tuyệt vời và đầy cảm thông
  8. Tôi biết ơn vì có thời gian dành cho hai đứa nhóc của mình nhiều hơn
  9. Tôi biết ơn vì được hưởng một nền giáo dục tốt 
  10. Tôi biết ơn khi được sống cuộc sống bình yên và làm những gì tôi đam mê – Chiropractic & chăm lo cho sức khỏe mọi người.

Tôi muốn bạn hãy sống tích cực và chia sẻ với tôi những điều bạn biết ơn bằng cách để lại comment bên dưới.

Hãy tập trung vào chăm sóc sức khỏe tinh thần và thể chất của bạn. Đừng để nỗi sợ hãi và lo lắng về coronavirus tiêu tốn thời gian và năng lượng của bạn. Thay vì bật tin tức trên TV và đọc mọi bài báo liên quan đến coronavirus rồi sống trong nỗi sợ hãi và hoảng loạn, hãy tập trung vào những thứ quan trọng hơn. Tập trung vào những thứ mà bạn có thể kiểm soát hơn là những thứ bạn không thể.

Không có thời gian nào tốt hơn để chăm lo sức khỏe bản thân hơn là ngay bây giờ. Tôi khuyến khích bạn từ bỏ những thói quen cũ không lành mạnh để khởi đầu những thói quen tốt hỗ trợ bản thân sống vui khoẻ trong thời điểm hiện tại. 

Hãy chia sẻ với tôi bạn sẽ làm gì trong thời gian này để tăng cường sức khoẻ và hạnh phúc.

x Wellness by Ava