This Mother’s Day carries a deeper meaning for me than ever before. Exactly one month ago today, I underwent major brain surgery—a life-altering event that brought fear, surrender, and transformation. But in the midst of it all, one constant source of strength has been by my side: my mum.
There are no words big enough to hold the weight of what she’s done for me—throughout my life, but especially during these past few weeks. From the moment I received my diagnosis to every tender moment during my recovery, her love has been a lifeline.
She took me to every single doctor and neurosurgeon appointment—never missing one. She sat beside me through the hospital pre-admission doctor’s appointments, waited through my MRI scan and blood tests, and stayed calm and steady in every waiting room. She drove me to the hospital on the morning of my surgery and gently brought me home after I was discharged. During my ICU stay, she visited me every day, staying with me through the allowed hours—her presence a quiet balm to my fragile state.
And here’s the part that still makes me emotional: my mum is a typical Asian driver in her mid-50s—cautious, a little nervous behind the wheel, especially with long distances and unfamiliar roads. But she built up the courage to drive me through areas she’d never been, taking unfamiliar freeways and hospital routes—all because I needed her. That kind of love is quiet but mighty. That’s the kind of love that moves mountains.
Two weeks post-surgery, she was there again—sitting beside me as nearly 30 staples were removed from my scalp. She held my hand as I braced through the pain, reminding me to breathe, to stay grounded, and that I wasn’t alone.
And now in recovery, she nurtures me as if I were a newborn again. Soft hands, warm meals, and the comforting presence only a mother can offer. She tucks me in. She checks on me through the night. She holds space for my pain and my healing without asking for anything in return. Her love wraps around me like a blanket, reminding me that I don’t have to be strong all the time. I get to rest. I get to be held.
Growing up, I always knew my mum was strong—fiercely devoted, endlessly selfless. But this chapter has shown me the depth of her love in ways I could have never imagined. When I was at my weakest, she became my anchor. When I was scared, she became my calm. And when I couldn’t take care of myself, she stepped in—not just with care, but with grace, patience, and unwavering love.
There’s something profoundly beautiful about being mothered as an adult, especially when life breaks you open. It’s a reminder that no matter how old we are, we are still someone’s child. And in my mother’s eyes, I will always be her little girl.
Mum, thank you for being my everything. For holding me through the darkness. For helping me rise again. For loving me like a baby, but honouring me like a woman. This Mother’s Day, I celebrate you—not just as my mum, but as my guiding light in this lifetime.
One month post-surgery. One lifetime of your love. I’m so blessed to call you mine.
Happy Mother’s Day.
With all my heart,
Ava
—
Tình Yêu Của Mẹ – Tròn Một Tháng Sau Ca Phẫu Thuật Não, Một Đời Mẹ Chở Che
Ngày của Mẹ năm nay mang một ý nghĩa sâu sắc hơn bao giờ hết. Cách đây đúng một tháng, mình đã trải qua một ca phẫu thuật não lớn—một biến cố làm rung chuyển cả thể xác lẫn tinh thần. Nhưng giữa bao nhiêu nỗi sợ hãi, bất an và mệt mỏi, có một người luôn ở bên mình không rời—đó là mẹ yêu.
Không có lời nào đủ để diễn tả hết tình yêu và sự hy sinh mẹ đã dành cho con—không chỉ trong những ngày vừa qua, mà là suốt cả cuộc đời. Ngay từ lúc con biết mình bị bệnh, cho đến từng chặng đường trong hành trình hồi phục, mẹ đã là điểm tựa, là ánh sáng, là tình yêu ấm áp mà con may mắn có được.
Mẹ chở con đi đến từng buổi hẹn với bác sĩ, từng lần gặp bác sĩ giải phẫu thần kinh. Mẹ ngồi cạnh con trong các buổi khám tiền phẫu, đợi con trong lúc chụp MRI và làm xét nghiệm máu. Mẹ lặng lẽ ngồi ở những phòng chờ lạnh lẽo, chỉ cần con có mẹ bên cạnh là đủ vững vàng. Sáng ngày mổ, mẹ là người đưa con vào bệnh viện và cũng chính mẹ là người dìu con về nhà sau khi xuất viện. Trong suốt những ngày con nằm trong phòng hồi sức tích cực, mẹ đến thăm mỗi ngày, ngồi bên con lặng lẽ nhưng đầy yêu thương—sự hiện diện dịu dàng của mẹ là liều thuốc an thần cho trái tim mỏng manh của con.
Có một điều khiến con xúc động mãi không thôi: mẹ là một người phụ nữ Việt điển hình ở độ tuổi ngoài 50, lái xe cẩn thận, hơi ngại đi đường xa hay những con đường lạ. Vậy mà vì con, mẹ đã can đảm tự lái xe qua những chặng đường chưa từng đi, băng qua những tuyến đường cao tốc và đến tận các bệnh viện xa lạ—chỉ vì con cần mẹ. Tình yêu như thế không ồn ào, nhưng lại có sức mạnh lay động cả vũ trụ.
Hai tuần sau mổ, khi gần 30 chiếc ghim được gỡ ra khỏi đầu con, mẹ vẫn ở bên cạnh. Mẹ nắm chặt tay con, thì thầm nhắc con hít thở, chịu đựng. Mỗi cái siết tay của mẹ là một lời nhắn nhủ rằng con không hề cô đơn trong nỗi đau này.
Giờ đây, khi con đang hồi phục, mẹ lại chăm sóc con như một em bé. Bàn tay dịu dàng, bữa ăn ấm áp, và ánh mắt đầy yêu thương. Mẹ đắp chăn, thức giấc trong đêm để xem con có đau không, lo lắng cho từng hơi thở, từng giấc ngủ. Tình yêu ấy như chiếc chăn mềm ủ ấm trái tim con, nhắc con rằng: mình không cần phải mạnh mẽ suốt đời—vì còn có mẹ để tựa vào.
Lớn lên, con luôn biết mẹ mạnh mẽ và hy sinh như thế nào. Nhưng chỉ đến khi trải qua chương này trong cuộc đời, con mới thật sự cảm nhận được sự bao la, tận tụy và cao cả của tình mẹ. Khi con yếu đuối nhất, mẹ là người giữ con đứng vững. Khi con hoảng sợ, mẹ là người giữ con bình tâm. Và khi con không thể tự chăm sóc cho mình, mẹ là người nhẹ nhàng bước vào, làm tất cả bằng trái tim và lòng kiên nhẫn vô điều kiện.
Có một điều thật đẹp đẽ khi được mẹ chăm sóc dù mình đã trưởng thành—nhất là khi cuộc đời khiến mình vỡ vụn. Nó nhắc con nhớ rằng: dù con có bao nhiêu tuổi, trong mắt mẹ, con vẫn mãi là đứa con bé bỏng.
Mẹ yêu ơi, cảm ơn mẹ vì tất cả. Vì đã nắm tay con trong bóng tối. Vì đã nâng con dậy khi con ngã. Vì đã yêu thương con như một đứa trẻ, nhưng vẫn luôn tôn trọng con như một người phụ nữ. Ngày của Mẹ năm nay, con viết những dòng này để tri ân mẹ—not just as my mum, but as my guiding light in this lifetime—ánh sáng dẫn lối trong cuộc đời này.
Một tháng sau ca mổ. Một đời mẹ yêu. Con thật may mắn khi được làm con của mẹ.
Chúc Mẹ Ngày Của Mẹ thật hạnh phúc.
Yêu mẹ,
Con – Ava
